Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tổng Giám đốc tỏ tình


phan 6

 Đây là lời nói của một nghị viên nên nói sao? Nhưng buồn cười hơn là, cô cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng Ôn Mỹ Phách nhường cô cho kẻ khác. Anh được coi là một thương nhân hiếm có, từ trước đến giờ anh luôn ưu tiên lợi ích của công ty Ôn thị, anh không có lý do gì vì cô mà đắc tội với Lạc nghị viên.
Nếu không phải bây giờ một chút hơi sức cô cũng không có… bàn tay nhỏ bé của Đường Hiểu Ân lặng lẽ nắm thành quyền, cô cũng không rơi vào cảnh mặc người ta định đoạt này.
“Rất xin lỗi, Lạc nghị viên, cô ấy là hàng không bán.” Không ngờ, Ôn Mỹ Phách không khách khí từ chối, giọng điệu lạnh nhạt hoàn toàn không lo lắng đắc tội với cán bộ cấp cao.
“Ôn gian thương, anh!” Đường Hiểu Ân giật mình giương con mắt nhìn anh.
“Ôn Mỹ Phách, cậu không phải được nể mặt mà không muốn!” Không nhịn được, Lạc nghị viên tái mặt giận dữ mắng mỏ.
“Lạc nghị viên đang uy hiếp tôi sao?” Hếch mày, Ôn Mỹ Phách lạnh lùng mỉm cười một cái.
Mắt thấy không khí hết sức căng thẳng, chủ nhân bữa tiệc vội vàng hoà giải. “Thôi, thôi, không có chuyện gì, hai vị cũng đừng nóng giận.”
“Thằng nhóc này quả thật không để người ta vào mắt!” Lạc nghị viên đỏ mặt.
“Cao tiên sinh, tôi xin lỗi không tiếp được rồi.” Môi mỏng mím chặt, Ôn Mỹ Phách đỡ lấy Đường Hiểu Ân xoay người đi.
“Như thế nào? Cô có thể đi không?” Ôn Mỹ Phách cau mày, giữa hai lông mày đầy sự lo lắng.
Anh quá sơ suất, làm sao không nhìn ra sự khác thường của cô!
“Thật kỳ quái, anh thế nhưng không bán tôi đi!” Đường Hiểu Ân nói.
“Cô quá coi thường tôi.” Ôn Mỹ Phách không nhịn được trừng mắt nhìn cô, anh có thể bán bất kì ai, duy nhất một mình cô là không. “Cô nóng quá.” Dưới bàn tay Ôn Mỹ Phách là da thịt nóng hừng hực, gương mặt cô cũng đỏ ửng.
“Ừ, tôi không thoải mái.” Cô khó khăn mở miệng.
“Dĩ nhiên không thoải mái, cô đang sốt.” Bàn tay dùng sức cầm cô tay trắng nõn của cô, Ôn Mỹ Phách cắn răng nói.
Anh cũng không phải ông chủ vô lương tâm, nếu cô nói cho anh biết cô không thoải mái, anh nhất định sẽ không cần cô tham gia bữa tiệc tối nay.
“Nếu như anh không để ý, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.” Đường Hiểu Ân cố gắng cười.
Khó trách hôm nay cô xuống giường cảm thấy gân cốt toàn thân đau nhức, cả người khó chịu, không muốn ăn, khó trách cô nhìn Ôn Mỹ Phách sẽ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thì ra cô bị sốt nha!
“Bây giờ tôi liền đưa cô về nhà.” Không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Ôn Mỹ Phách ôm lấy cô, tuỳ tiện đi khỏi bữa tiệc.
“Nha ~” Thân thể bỗng nhiên bay lên không, Đường Hiểu Ân nhỏ giọng hô, tay nhỏ bé phản xạ níu lấy vạt áo anh.
“Cô yên tâm nhỉ ngơi đi!” Khác với giọng nói mỉa mai lạnh lùng, Ôn Mỹ Phách nhỏ giọng trấn an, cũng bảo tài xế Tiểu Ngô lái xe đến trước đại sảnh.
Kỳ quái! Cô nhất định bị bệnh đến váng đầu rồi, nhịp tim trầm ổn của anh bên tai, nằm trong ngực Ôn gian thương cư nhiên khiến cô cảm thấy an tâm, dường như bầu trời sập xuống cũng sẽ có anh đỡ lấy. “Cám ơn anh…………” Cô nhẹ giọng mở miệng.
“Cám ơn tôi cái gì?”
“Cám ơn anh không bán tôi đi, nếu như anh bán tôi, tôi tuyệt đối sẽ hận anh cả đời.”
“Tôi sẽ không.” Trầm mặc một lúc, khó có lúc anh nói lời thật lòng.
Nhưng Đường Hiểu Ân không trả lời, mắt đẹp khép chặt, thân thể mềm mại tựa hồ khẽ run, giống như đã ngủ say. Một tia đau lòng đột nhiên níu chặt ngực anh.
Cô khoẻ mạnh vui vẻ vẫn tốt hơn, thân thể cô khoẻ mạnh, anh có thể tận tình khi dễ cô.
“Tổng giám đốc, Đường tiểu thư sao vậy?” Tài xế Tiểu Ngô nhìn thấy Ôn Mỹ Phách ôm Đường Hiểu Ân hiển nhiên vô cùng kinh ngạc, vội vàng mở cửa xe.
“Đừng hỏi nhiều như vậy, mau đưa chúng tôi về.” Cụp mắt xuống, che giấu suy nghĩ khó hiểu phức tạp, Ôn Mỹ Phách nhàn nhạt đáp.
“Vâng.” Vẻ mặt Tiểu Ngô có chút kỳ lạ, nhưng vẫn theo lệnh thực hiện.
“Hiểu Ân, tôi đem thuốc đến rồi.” Mở đèn, chiếu sáng căn phòng hắc ám, Ôn Mỹ Phách đặt viên thuốc và nước ấm ở đầu giường, nhẹ gọi.
Cô gái cuộn ở trong chăn ấm áp tựa hồ đang ngủ say, tóc đen nhánh tán loạn trên gối, má phấn bị bệnh mà đỏ ửng, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng.
Bác sĩ nói chỉ là bệnh cảm bình thường, ăn rồi uống thuốc nghỉ ngơi mấy ngày liền không sao. Nhưng mà khiến anh kinh ngạc chính là, bác sĩ nói cô gần đây quá mức vất vả, sức đề kháng yếu đi mới có thể bị cảm.
Anh đã làm gì khiến cô quá mức vất vả? Chẳng lẽ muốn cô nhận thua khó khăn nhưu vậy sao?
Ôn Mỹ Phách lẳng lặng nhìn cô gái đang ngủ mê hồi lâu, đột nhiên, anh cúi người nhẹ nhàng in lên môi cô, sâu trong tròng mắt đen khó thấy sự ấm áp.
Có lẽ, anh rất thích tinh thần bất khuất của cô đi!
“Ngủ ngon, người đẹp ngủ trong rừng.” Trộm hương xong, Ôn Mỹ Phách nhẹ giọng nói chúc ngủ ngon bên tai cô, tắt đèn sau đó xoay người rời đi.
Trong bóng tối, một đôi mắt xinh đẹp đột nhiên mở to, hơi thở của cô không ổn định, cảm thấy nhịp tim có chút nhanh. Đường Hiểu Ân sờ môi vừa bị Ôn Mỹ Phách hôn, trên đó tựa hồ còn mơ hồ lưu lại nhiệt độ cùng mùi hương của anh….
Anh hôn cô, lần này cô xác định, nhưng —— tại sao?
Từ trước đến nay Ôn Mỹ Phách luôn châm chọc khiêu khích cô tại sao lại có hành động kỳ lạ như vậy? Hại cô………
Vừa mê hoặc vừa động lòng.
“Những năm gần đây tôi làm việc bên cạnh ngài, lần đầu tiên thấy ngài đến trễ.” Lương Cảnh Thư nghiêm túc nhìn lịch làm việc, nói ra lời nói ý vị sâu xa.
“Tôi đến trễ sao? Tôi còn tưởng rằng đã xin nghỉ rồi chứ!” Tâm tình Ôn Mỹ Phách hôm nay coi như không tệ, còn nhàn hạ thoải mái tranh luận cùng anh (Lương Cảnh Thư).
“Lúc tổng giám đốc có chuyện không thể đến vào buổi sáng sẽ báo, chúng tôi những người làm cấp dưới đây đương nhiên không có nghi ngờ.” Tổng giám đốc đại nhân cần xin nghỉ sao? Phải nói không ai của bộ phận nhân sự dám làm phép giả đi!
“Cảnh Thư, biết cậu bao lâu, tới hôm nay tôi mới biết cậu thật nhiều chuyện.” Ôn Mỹ Phách nhướng mày, môi mỏng lười biếng hơi cười.
“Tôi chỉ rất hiều kỳ không biết tổng giám đốc không bao giờ nghỉ ngơi vì người nào ngoại lệ?” Đi theo bên cạnh anh nhiều năm, hiểu Ôn Mỹ Phách tương đối giữ mình trong sạch, có lẽ nói anh thích tình cảm sạch sẽ thích hợp hơn.
“Thư ký Lương, thật ra cậu đã biết là ai đi! Cậu đang oán giận tôi xen vào việc của người khác sao?” Ôn Mỹ Phách lành lạnh hỏi ngược lại.
“Không dám, tổng giám đốc lo lắng chăm sóc Hiểu Ân cả đêm, tôi chỉ là cảm kích.” Vẻ mặt Lương Cảnh Thư rất vô tội.
“Nói đi! Cậu nghe ai nói?” Tin đồn truyền đi nhanh hơn bình thường, anh phải biết ngọn nguồn.
“Tôi nghe Tiểu Ngô nói.” Lương Cảnh Thư thành thật trả lời.
“Cậu ta thật nhiều chuyện.” Ôn Mỹ Phách hừ nhẹ.
“Tổng giám đốc từ trước đến giờ luôn giữ khoảng cách với người khác, rất ít khi đặc biệt quan tâm đến ai, dĩ nhiên điều này sẽ làm người khác chú ý.”
“Hừ.” Chỉ sợ nguyên nhân cũng không đơn giản như vậy đi!
“Tổng giám đốc, nghe nói ngài hôm qua tranh chấp với Lạc nghị viên?” Lương Cảnh Thư thử dò xét.
“Cậu nghe ai nói?” Ôn Mỹ Phách nhíu mày hỏi ngược lại.
“Tôi nghe Cao tiên sinh nói.”
“Ừ, có chuyện này.”
“Ngài nên biết sắp tới có một dự án do Lạc nghị viên thẩm tra, như vậy chẳng phải chúng ta càng nguy hiểm hơn sao?” Lương Cảnh Thư than thở.
Tính khí tổng giám đốc anh biết, không có lý dò gì lại không nể mặt Lạc nghị viên, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, anh nghĩ không ra.
“Nghị viên không chỉ có mình ông ta, nhất định phải dựa vào ông ta sao?” Tuấn nhan Ôn Mỹ Phách lạnh lùng.
“Tống giám đốc ——” câu này là tuỳ hứng nói rồi.
“Cảnh Thư, không phải cậu đặc biệt tới thảo luận vấn đề về Lạc nghị viên chứ?” Ôn Mỹ Phách nhanh chóng chặn lời anh (Lương Cảnh Thư) muốn nói, nói rõ không muốn nghe tên Lạc nghị viên nữa.
“Ách, dĩ nhiên không phải, tôi muốn nói cho ngài biết, khu đất của Hạng tiên sinh đã hoàn thành, bản kế hoạch khu mua sắm Thương Thành đã mang đến, mời tổng giám đốc xem qua.” Lương Cảnh Thư thức thời nói thẳng vấn đề chính.
“Cảnh Thư, cậu cảm thấy nếu như một khi khu mua sắm Thương Thành xây xong, tặng người khác một phần quyền sở hữu như thế nào?” Tròng mắt nhìn bản quy hoạch xây dựng được đưa tới, Ôn Mỹ Phách chú ý hỏi.
“Tổng giám đốc muốn tặng người khác, dĩ nhiên không có vấn đề.” Đi theo bên cạnh tổng giám đốc nhiều năm, anh đương nhiên hiểu tổng giám đốc muốn tặng ai.
Dĩ nhiên chính là người yêu thương anh từ nhỏ, mà nay lại cực kỳ thất vọng về anh – bác Hạng.
“Ừ, chuyện này liền giao cho cậu làm, nhớ đừng dùng danh nghĩa của tôi, tôi không muốn phức tạp.” Điều tốt khi làm việc cùng Cảnh Thư là mọi việc không cần giải thích nhiều.
“Vâng, tôi hiểu.” Lương Cảnh Thư gật đầu.
Mặc dù không nói, nhưng tấm lòng của tổng giám đốc hết sức rõ ràng, anh luôn che giấu tình cảm của mình rất tốt, dưới vẻ ngoài bất cần đời là tâm tư tinh tế hơn người khác, Ôn Mỹ Phách chính là người như vậy!
“Nghe nói Ôn Mỹ Phách cố ý mua mảnh đất của cô nhi viện Mary, sau đó, cậu ta dự tính xâu dựng khu cao câp Thương Thành có thể nói là thành công một nửa.”
Trong phòng âm u, rèm cửa kéo kín không có một tia nắng mặt trời, người đàn ông đứng ở trong bóng tối đè thấp âm lượng mở miệng.
“Ừ, ta nghe nói rồi, một khi khu buốn bán cao cấp kia hoàn thành, tập đoàn Hán Hoàng sẽ đạt đến đỉnh cao trước nay chưa từng có, tiếp theo sẽ có lợi ích khả quan ngay ta cũng không dám tưởng tượng.” Người đàn ông mặc áo đen ngồi trên ghế sa lon lạnh lùng mở miệng.
“Cứ như vậy mà muốn đẩy cậu ta khỏi chiếc ghế tổng giám đốc thì càng khó khăn.”
“Lại nói Ôn Mỹ Phách biết nhìn xa trông rộng, khi cậu ta bắt đầu kế hoạch không ai coi trọng dự án này, cho đến khi cậu ta từ từ thu lưới, ta mới phát hiện năm năm trước cậu ta đã bắt đầu sắp xếp việc này.”
“Tiên sinh, bây giờ không phải lúc bội phục kẻ địch, ngài đã nghĩ được bước tiếp theo nên làm gì chưa?”
“Vệ sĩ xinh đẹp bên cạnh Ôn Mỹ Phách cậu đã gặp chưa?”
“Gặp rồi, Ôn Mỹ Phách hình như rất coi trọng cô ta, tôi tận mắt thấy cậu ta ôm cô ta rời khỏi hội trường.”
“Rất tốt, ta nghĩ bắt đầu từ cô ta là được.”



 Chương 6
“Cuối tháng có buổi bán hàng từ thiện, đổng sự Vương, quản lí Hứa, Dương tiểu thư cũng sẽ tham gia, ừ….. Đây là thời cơ tốt nhất, xem ra ba trăm vạn đã dễ như trở bàn tay, bảo đảm họ sẽ ngoan ngoãn móc tiền ra khỏi túi.” Vào đêm, Đường Hiểu Ân lầm bầm nhìn bản ghi chép, kế hoạch có được ba trăm vạn đã có trong đầu.
Nếu là bán hàng từ thiện, nhân vật chính không liên quan gì đến cô nhi viện Mary phải không? Đến lúc đó cô lấy danh nghĩa của Ôn gian thương quyên góp một khoản, tin chắc bình thường những ông chủ lớn giao tình với anh không tệ sẽ nhiệt tình tài trợ a!
Cô không thể chờ được muốn nhìn bộ dáng kinh ngạc cùng khiếp sợ của anh, thật là vui nha!
Chăm chú viết lách lên bản ghi chép, khoé mắt Hiểu Ân liếc qua liếc lại thấy Ôn Mỹ Phách mặc áo choàng tắm màu xanh dương chậm rãi bước xuống lầu thì hô hấp cô cứng lại, đầu óc rất vô dụng trong nháy mắt ngừng hoạt động.
Trên căn bản thương nhân nên có bộ dạng của thương nhân, cô cho là như vậy, tựa như nhân vật phản diện trong phim cổ trang, một đôi mắt hạt đậu hạt mè kết hợp với râu cá trê, khoé miệng còn có nốt ruồi có sợi lông dài, như vậy mới phù hợp với hình tượng ác nhân. Nhưng đáng chết là tại sao Ôn Mỹ Phách có thể vừa làm cô oán giận gian nhân, vừa làm tim cô đập thình thịch?
Áo choàng tắm màu xanh dương làm lộ rõ lồng ngực cứng rắn trơn nhẵn của anh, chứng minh dưới lớp áo choàng tắm không phải cơ thể gầy yêu, mà là dáng người khiến phụ nữ có ý nghĩ kỳ quái, mới vừa tắm xong khuôn mặt tuấn mỹ trắng hồng, tóc đen nhỏ nước rơi lên cổ anh, gợi cảm muốn chết.
Trong lúc nhất thời, trong mắt Đường Hiểu Ân chỉ có một mình anh, không còn những chuyện khác: tất cả ý nghĩ trong đáy lòng rục rịch chộn rộn.
Người đàn ông này nhất định cố ý! Cô không khỏi cắn răng nghiến lợi nghĩ. Không phải lần đầu tiên anh cố ý diễn cảnh mỹ nam đi tắm trước mắt cô, khiêu chiến tự chủ đã đến giới hạn của cô.
Kẻ gian trá có bộ dáng đẹp đẽ là không có đạo đức, giờ phút này quần áo Ôn Mỹ Phách xốc xếch cũng vô cùng không đạo đức.
Cho dù vội vàng che giấu tâm hoảng ý loạn, ánh mắt cô vẫn không tự chủ nhìn anh. Dưới chiếc áo choàng mỏng manh, hẳn là cơ ngực chắc khoẻ đi! Bề ngoài thon gầy của Ôn Mỹ Phách cũng không chứng tỏ bên trong gầy yếu……
Chợt ý thức được ý nghĩ kinh khủng của mình, toàn thân Đường Hiểu Ân cứng ngắc, má phấn nóng lên.
Cô thật điên rồi!
Đường Hiểu Ân không để ý mọi việc nhanh chóng dọn dẹp tài liệu trên bàn, chỉ muốn tránh về phòng để yên tĩnh một lúc. Đột nhiên, một mùi xà phòng sạch sẽ nhàn nhạt truyền đến, bóng đen cao lớn im hơi lặng tiếng bao phủ cô, động tác dọn dẹp của Đường Hiểu Ân cứng đờ.
Anh đang ở bên cạnh cô?
“Tôi phát hiện cô không dám nhìn thẳng tôi! Chẳng lẽ cô sợ tôi? Hiểu Ân?” Cầm lấy chai sữa lạnh như băng, Ôn Mỹ Phách thong thả ung dung ngồi bên cạnh cô,hai người họ ngồi quá gần, cô cơ hồ có thể cảm nhận được hơi nóng trên người anh.
“Tại sao tôi phải sợ anh?” Đường Hiểu Ân vẫn cứng đờ nhìn thẳng phía trước, nhét lung tung tài liệu trên bàn vào trong ngực.
“Nếu không sợ tôi, quay đầu lại nói chuyện với tôi nha!” Ôn Mỹ Phách cười tít mắt.
“Tổng giám đốc Ôn muốn nói chuyện gì?” Được rồi! Nếu anh muốn tán gẫu, cô hết sức phối hợp là được. Ai bảo trong từ điển của cô không có chữ “Sợ” chứ?
“Tôi muốn nhắc nhở cô thời gian ước định của chúng ta chỉ còn mười ngày ngắn ngủn, cô hoàn toàn không hề hành động làm tôi rất lo lắng!” Anh nhướng mày.
“Tổng giám đốc Ôn cứ yên tâm, tôi sẽ không thua, anh yên tâm đi.” Liên quan đến cách kiếm đủ ba trăm vạn nguyên cô đã tính trước, rượu ngon ở dưới đáy vò, anh chờ xem đi!
Chậc chậc! Tự tin của cô rốt cuộc ở đâu vậy? Cô rõ ràng không hề hành động gì nha! Ngay cả Cảnh Thư cũng rất an phận thủ thường, khiến anh thật hiếu kỳ lại mong đợi, thật sợ cuối cùng kết quả lại làm anh thất vọng.
“Tôi cảnh cáo cô trước, nếu như cô không đạt được mục tiêu, cô phải làm nô lệ cho tôi. Nô lệ chính là phải ngoan ngoãn phục tùng chủ nhân, mặc chủ nhân muốn làm gì thì làm………” Anh không quên khiêu khích cô.
Muốn làm gì thì làm?
Sống lưng Đường Hiểu Ân cứng đờ, vốn muốn quay đầu trừng anh, suy nghĩ một chút lại không ổn, vẫn quyết định đưa lưng về phía anh nói chuyện. Cô không thể thất bại, để anh mơ mộng hão huyền cũng được, đến lúc đó cô muốn anh rút lại lời nói trước kia.
Hắc hắc! Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy nhiệt huyết sôi trào, cô phát hiện mình hình như thích không khí đối đầu với anh, không biết là có bị Ôn gian thương đồng hoá không?
“Tôi khuyên tổng giám đốc Ôn nên chuẩn bị sẵn tiền, để tránh không kịp có ngay.” Đường Hiểu Ân không chịu yếu thế trả lời.
“Hả? Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, xem ra cô rất chắc chắn nhỉ?”
“Dĩ nhiên, vì cô nhi viện Mary, còn có tự tôn của tôi… không phải sao?” Đắc ý quá mức, Đường Hiểu Ân đạp phải chân bàn, lập tức ngã về phía Ôn Mỹ Phách.
Trong nháy mắt, tư thế của họ trở nên rất xấu hổ, hai tay Đường Hiểu Ân chống hai bên cổ Ôn Mỹ Phách, nửa người nghiêng tới cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ, cự li quá gần, chợt nhìn lại cô giống như dê đói bổ nhào về phía hổ.
Mặc dù sắc đẹp vừa tắm xong của Ôn Mỹ Phách có thể thay cơm, nhưng cô thề mình tuyệt đối không có ý đồ bất lương.
Đường Hiểu Ân trợn mắt nhìn môi mỏng đẹp đẽ của anh, hình ảnh đêm đó anh khẽ hôn cô lại hiện lên trong đầu. Cô đã quên đi hình ảnh đêm đó, nhưng bây giờ tư thế mập mờ của hai người khiến cô không nhịn được nghĩ tới.
“Khụ, khụ! Xin lỗi, tôi không cố ý.” Nhanh mồm nhanh miệng, Đường Hiểu Ân vừa thẹn thùng vừa lúng túng.
“Đường Hiểu Ân.” Đối với động tác đột nhiên ôm ấp yêu thương của cô, Ôn Mỹ Phách chỉ lẳng lặng nhìn cô, trong con người đen láy hiện lên ánh lửa xa lạ.
“Hả?” Anh gọi cô bằng giọng điệu này, cũng không phải muốn hôn cô chứ? Trên TV đều diễn như vậy. Đầu tiên gọi tên tràn đầy tình cảm, sau đó điên cuồng hôn nhau nóng bỏng, Thiên Lôi có đánh sấm sét xuống cũng không thể vãn hồi.
Trái tim đập thình thịch, khiến xương ngực cô bị đau, Đường Hiểu Ân khẩn trương liếm môi. Không được! Không được! Cô ghét nhất Ôn gian thương, cô tuyệt sẽ không thích anh, nhưng tại sao trong lòng cô có chút mong đợi?
“…….Dù sao cũng đừng để tôi thất vọng.” Lời kế tiếp ngoài dự liệu, Ôn Mỹ Phách khẽ mỉm cười với cô, có vẻ vừa hấp dẫn vừa mị hoặc.
“Ah?” Anh không đầu không đuôi nói làm cô không hiểu, Đường Hiểu Ân sửng sốt.
Anh hy vọng cô kiếm đủ ba trăm vạn sao? Cô thật không hiểu. Chẳng lẽ anh không chờ mong cô thất bại sao, muốn cô làm nô lệ để ngược đãi?
Tâm tư của người đàn ông này thật khó hiểu, làm người ta đoán không ra đến tột cùng anh đang nghĩ gì.
“Ngủ ngon.” Ôn Mỹ Phách ưu nhã đứng dậy, môi mỏng không biết vô tình hay cố ý lướt qua má phấn lạnh như băng của cô.
Không khí giữa hai người ngày càng mập mờ, cô thích cùng anh đối chọi gay gắt, cũng yêu cảm giác đấu đá cùng anh, hơn nữa càng thích thú, tựa hồ có một loại tình cảm tế nhị ở trong lòng lặng lẽ nảy mầm, vả lại ngày càng lớn mạnh.
“Hiểu Ân? Em ngẩn người gì vậy?” Lương Cảnh Thư tươi cười đi đến, trước tiên giao tài liệu cho thư ký tổng giám đốc, sau đó dừng bước trước mặt cô.
“Không có việc gì làm, không thể làm gì khác hơn là ngẩn người.” Cô nhăn mũi.
“Thời gian ước định với tổng giám đốc sắp đến rồi, em chuẩn bị như thế nào rồi?” Lương Cảnh Thư cố ý đè thấp âm lượng, mặc dù anh không thể giúp một tay, không có nghĩa là anh không quan tâm.
Một bên là cô em gái anh thương yêu nhất, một bên là ông chủ anh đã thề sẽ thần phục, lần này đánh cược rốt cuộc ai thắng ai thua, cho dù thông minh như anh cũng không nghĩ được kết quả.
“Anh Cảnh Thư yên tâm, em đã chuẩn bị xong.” Đường Hiểu Ân cười híp mắt.
“Vậy sao? Như vậy tốt rồi.” Không biết anh có nhìn lầm không? Cảm thấy nụ cười của Hiểu Ân có chút gian trá, hơi hơi giống tổng giám đốc.
Quả thực là gần mực thì đen nha!
“Hiểu Ân, em cảm thấy tổng giám đốc như thế nào? Ý của anh là, em thấy ngài ấy là hạng người gì?” Lương Cảnh Thư đột nhiên hỏi.
“Hả?” Đường Hiểu Ân sửng sốt.
“Em —— thích tổng giám đốc sao?”
“Làm ơn đi, anh Cảnh Thư, đừng đùa em.” Tim đập mạnh, vẻ mặt Đường Hiểu Ân không được tự nhiên, hai má khẽ ửng hồng có chút chột dạ. “Sao em có thể thích loại thương nhân kia chứ, em thích nam tử hán đại trượng phu quang minh lỗi lạc cơ.”
“Anh không nói đùa, anh rất nghiêm túc.” Lương Cảnh Thư nghiêm nghị nói. “Em thích tổng giám đốc sao?”
“Ah? Em, em…….” Nếu như hai tuần trước nghe câu hỏi này, phản ứng của cô nếu không phải cười to ba tiếng, thì là kiên quyết phủ nhận, nhưng bây giờ cô chần chờ……….
Quái, cô chần chờ cái gì.
“Anh rất ngạc nhiên sẽ có chuyện này sao?” Lương Cảnh Thư khẽ mỉm cười. “Nói không chừng tổng giám đốc rất thích em!” Đi theo tổng giám đốc nhiều năm, Ôn Mỹ Phách thích người nào hay không anh còn không biết sao?
Chỉ là Ôn Mỹ Phách thích có chút bênh hoạn, người anh để ý, phải khi dễ càng nghiêm trọng, người được anh thích chẳng những thân cường thể kiện mà còn phải có một trái tim khoẻ mạnh mới được.
“Thật sao? Anh ta thích em? Anh Cảnh Thư đừng doạ em.” Hiểu Ân khoa trương phất phất tay: tim lại đập nhanh hơn.
Nghĩ lại đôi mắt đen như mực cười cười của anh khi nhìn mình có điều như suy nghĩ, ngực cô không khỏi nóng lên.
“Cảnh Thư, đã lâu không gặp, gần đây có khoẻ không?” Giọng nữ mềm mại dễ nghe đột nhiên vang lên.
Đường Hiểu Ân cùng Lương Cảnh Thư nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái tóc nâu xinh đẹp đang mỉm cười nhìn họ.
“Thì ra là Kim tiểu thư.” Thấy rõ người tới, Lương Cảnh Thư cười đến mức có chút lo lắng. Kim Tường Nhi là bạn tốt nhiều năm của tống giám đốc, nói là hồng phấn tri kỷ cũng không quá đáng, cô vẫn thích Ôn Mỹ Phách, cũng không che giấu tình cảm cô dành cho anh (Ôn Mỹ Phách), không biết đối thoại vừa rồi của bọn họ cô đã nghe bao nhiêu?
“Mỹ Phách tìm tôi mấy ngày rồi, bây giờ tôi mới rảnh.” Kim Tường Nhi tươi cười rạng rỡ nói, người cũng như tên xinh đẹp như một đoá hoa tường vi tràn đầy sức sống. “Tôi gặp Trần bí thư dưới lầu, cô ấy bảo tôi trực tiếp đi lên.”
Mỹ Phách? Nghe cô gái tóc nâu xinh đẹp gọi Ôn gian thương như vậy, đột nhiên như có cây kim mạnh mẽ ghim vào trong lòng Đường Hiểu Ân, làm cô nhất thời có chút khó chịu.
Vì kiếm đủ ba trăm vạn, cô quan sát cẩn thận những người hay lui tới cùng Ôn gian thương, xác định anh tương đối giữ mình trong sạch, quanh mình toàn là phái nam, lúc nào thì có một cô xinh đẹp mê người chói mắt như trước mắt này? Nghe giọng điệu cô ấy nói chuyện, tựa hồ rất thân với Ôn gian thương.
Lòng không khỏi thấy đau, nụ cười bên môi Đường Hiểu Ân hơi cứng lại.
“Tổng giám đốc ở trong phòng làm việc, tôi dẫn cô vào!” Lương Cảnh Thư khách sáo nói, trực giác quay đầu liếc Đường Hiểu Ân một cái, phát hiện trên mặt cô có chút không tự nhiên.
“Tường Nhi?” Còn chưa đi tới cửa phòng làm việc, cửa gỗ trước mắt đã bị mở ra, Ôn Mỹ Phách cười rực rỡ như thiên sứ, lúm đồng tiền lỗ rõ trước mặt mọi người, mừng rỡ ôm cô giái xinh đẹp thật chặt.
“Mỹ Phách, làm sao anh biết em tới?” Kim Tường Nhi làm nũng hỏi.
“Anh nghe Trần bí thư nói em đã lên lâu, tính toán thời gian em cũng đến rồi.” Ôn Mỹ Phách cười đáp.
“Hả? Xem ra chúng ta vẫn ăn ý như trước!” Kim Tường Nhi cười duyên, rất tự nhiên tiến sát vào trong ngực anh.
Ghê tởm! Nhìn bọn họ thân mật, cực kì kích thích, cực kì chói mắt, cực kì không vui, Đường Hiểu Ân lạnh lùng xoay người, không hiểu tâm tình không thoải mái trong lòng là cái gì.
Không sai, cô gái gọi là Kim Tường Nhi kia rất đẹp, tóc dài màu nâu sẫm xoã tung, một đôi mắt câu hồn, xinh đẹp đến mức khiến phụ nữ ghen ghét, nhưng Ôn Mỹ Phách không giống lũ ruồi bọ bám dính kia đi!
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .